Ngày xưa Thiên Chúa yêu thương.
Cho con người sống trong vườn phước an. ( Vườn Ê-đen)
Chim muôn ca hát rộn ràng.
Cỏ hoa tươi thắm trên ngàn thảo nguyên.
Sớm chiều dạo bước cảnh tiên.
Vâng theo lời Chúa phán truyền ngày đêm.
Cuộc đời thanh thản êm đềm.
Bước đi với Chúa lòng thêm vững vàng.
Rừng sâu núi thẳm bình an.
Muôn loài là bạn chẳng hề sợ chi.
Cây xanh trái ngọt những khi.
Được ăn thoả thích không nghi ngại gì.
Chúa Trời phán dặn nhớ ghi.
Riêng cây Chúa cấm đừng nên đụng vào.
Cho dù đẹp mắt ngọt ngào.
“Hai ngươi nên nhớ chớ quên lời Ngài”
Đam-Va đi dạo ban mai.
Nghe lời rắn dụ hái ăn nào ngờ.
Bất tuân Lời Chúa làm ngơ.
Loã lồ xấu hổ thấy mình nhuốt nha.
Tội lỗi nên trốn thật xa.
Ẩn trong bụi rậm xót xa đau buồn.
Chúa thương Chúa biết ngọn nguồn.
Da dê kết áo ông bà ấm thân.
Từ đây cuộc sống phân vân.
Tội lỗi xui khiến tâm thần bất an.
Ngày càng xa cách Thiên Đàng.
Sống trong lo sợ muôn vàn tối tăm.
Hậu tự ghen ghét thù căm.
Thế gian tràn ngập đắng cay cuộc đời.
Tội ác lên thấu tận trời.
Vô phương thoát tội không lời nào than.
Cảm ơn Thiên Chúa vô vàn.
Ban ơn cứu rỗi muôn ngàn sanh linh.
Ê-Sai dự báo Thánh Kinh.
Sau trăm năm trước Chúa sinh làm người. (Ê-Sai 7:14)
Hài Nhi máng cỏ mỉm cười.
Ma-ri Giô-sép rạng ngời niềm vui.
Chăn chiên –Bác sĩ tươi vui.
Thiên Chúa thành người Em-Ma-Nu-Ên. ( ở với chúng ta).
Trà Mi